Tôi là một người thích đi du lịch và tôi cũng đã may nắm được đặt chân đến một số nước Châu Âu, Châu Á... Mỗi chuyến đi tôi thường chụp ảnh ghi lại những cảnh đẹp nơi mà tôi đến, tôi như được mở mang thêm nhận thức quan về thế giới. Nhưng khi về đến Việt Nam cách du lịch của tôi lại hoàn toàn khác, sở thích đi du lịch của tôi cũng dần dần thay đổi. Không phải đi để chụp ảnh, không phải đi để đánh dấu bước chân và tận hưởng mà đi để cảm nhận được văn hóa, hiểu được con người và khám phá nét độc đáo, thưởng thức ẩm thực từng vùng miền Việt Nam, đi để biết Việt Nam đẹp như thế nào.
Lên Mai Châu - Hòa Bình tôi cảm nhận được sự nhiệt tình, chất phát và hiếu khách của người bản địa, thấy được vẻ đẹp hoang sơ của hồ Thung Nai, được đứng trên cối xay gió và hét thật to “Tôi yêu Việt Nam”. Cảm giác tâm hồn hòa quyện và vào thiên nhiên thật tuyệt vời. Thưởng thức vị thơm và ngọt của cá nướng Sông Đà, được đốt lửa trại, ca hát hát nhảy múa bên bạn bè rồi đêm về xum vầy trong nhà sàn uống rượu cần và thưởng thức món thịt Trâu gác bếp. Thấy khác, thấy lạ lắm, kiểu như mình đang sống như những người Mường sứ Hòa Bình.
Cá nướng sông đà
Đến Sơn La được đứng dưới chân thác Dải Yếm, ngẩng mặt lên hứng những hạt bụi nước Tây Bắc liti thấm qua lớp da, chạm đến những ngõ ngách nhỏ nhất của dây thần kinh mới thấy sảng khoái, mát và đầy sức sống. Đồi chè trái tim là nơi lưu lại những bức ảnh đẹp, hay thưởng thức cái không khí hơi lạnh của đồi thông soi mình bên hồ và chụp ảnh cùng hoa Cải, hoa Trạng Nguyên rồi đi thăm Hang Rơi... Mới biết được rằng Tây Bắc có nhiều cảnh đẹp hút hồn đến như vậy, tôi được thưởng thức món Bê Chao nức tiếng và chiều về lênh đênh trên xe rẽ mây mù xuống núi.
Nói đến mây thì phải nói đến Sapa sớm cũng như chiều, một thị trấn nhỏ được bao bọc bởi những đám mây trắng, những cô gái người Tày người Dao tụm 5 tụm 3 cùng chiếc váy xòe xụp đủ màu sắc, những họa tiết trang trí bằng bạc phát ra giai điệu theo từng bước di chuyển của các nàng thiếu nữ tạo lên linh hôn và âm thanh của thành phố nhỏ này. Tôi leo Fan vì muốn chinh phục bản thân, để thử xem khả năng, ý chí quyết tâm của mình được tới đâu. Từ thành phố mù sương Sapa chúng tôi bắt đầu cuộc hành trình 2 ngày 1 đêm lên đỉnh cao 3.143m, một trải nghiệp thật thú vị khi đứng trên nóc nhà Đông Dương.
Chinh phục đình Fan
Đến Quảng Ninh thăm Vịnh Hạ Long mới sững sờ, không thể lý giải được tại sao thiên nhiên ở đây lại kỳ lạ đến vậy: núi, biển và núi hòa quyện với nhau…lênh đênh trên con thuyền mộc đi thăm vịnh rồi được đặt chân vào hang sửng sốt, đắm mình trên bãi tắm nhân tạo Titop và lần đầu tiên được nhìn tận mắt cảnh 2 hòn đá in trên tờ tiền 200 nghìn và thưởng thức Hải Sản tươi sống trên nhà bè. Có thể nói chẳng nơi đâu đẹp được như thế, ấn tượng và khó phai như thế.
Việt Nam có một Hạ Long nữa nhưng nằm trên cạn đó là Tràng An - Ninh Bình, nhưng có độ linh thiêng huyền ảo và tĩnh lặng. Suốt 4 tiếng lênh đênh mặt nước trên thuyền man, qua những ngôi chùa nằm soi mình bên dòng sông và hang động xuyên qua núi, hết bất ngờ này lại đến bất ngờ khác hiện ra trước mắt nhưng cũng làm cho tâm hồn bạn thấy thoải mái và thả mình vào thiên nhiên non nước hùng vĩ của đất mẹ.
Không ai đến CôTô mà không trầm trồ trước vẻ đẹp vẻ hoang sơ chưa có nhiều dấu chân người. Đẹp bởi bờ biển Vàn Chải, Hồng Vàn, Bắc Vạn….. cát trắng mịn, nước biển trong xanh. Đẹp bởi hình ảnh những chiếc thuyền gỗ nhỏ xinh đủ màu nhẹ nhàng bập bềnh trên biển, soi mình xuống mặt nước trong xanh. Đẹp bởi các hon đảo như Cô Tô Con với bờ biển đầy vỏ ốc và sò, bãi đá hùng vĩ vươn mình ra biển. Tôi bị thôi miên bởi biển nơi đây, muốn chung sống với biển những năm còn lại của cuộc đời.
Vẻ đẹp hoang sơ của đảo Cô Tô
Đến Đà Năng tôi thấy 1 thành phố hiện đại, một lối sống sôi động và cháy bỏng. Vì ham vui nên qua 12 giờ đêm tôi vẫn lang thang ngoài đường, uống mấy ly bia cùng những người bạn, nghe vũ điệu trẻ của người Đà Nẵng.
Ấy thế mà Hội An lại hoàn toàn khác, cổ kính, văn hóa, kiến trúc cổ đại mang đậm phong cách của Nhật, phố cổ màu vàng nằm yên tĩnh bên bờ sông Hoài đi vào tiềm thức và ăn vào màu da của người sứ Quảng. Chất phát, hoài cổ nhưng không kém phần văn minh tiên tiến của thế giới vì được tiếp xúc với khách tây khá nhiều. Hội An về đêm rực sáng nhưng không phải bằng ánh điện cao áp mà bằng ánh đèn lồng, đèn hoa đăng bồng bềnh trên sông. Thả lỏng cơ thể, đi dạo quanh thành phố, hít hà cái văn hóa cổ kính nơi đây, thưởng thức một vài món ăn nhẹ và tận hưởng ẩm thanh, ca nhạc cổ sưa phát ra từ hệ thống loa phát thanh treo ngoài đường. Nó cứ đưa tôi cuốn theo cái suy nghĩ “Có phải mình đang sống ở thế kỷ 16 hay không?”
Nói là sống với người dân Buôn Mê Thuật thì không phải, chính xác hơn là tiếp xúc. Tôi cản được sự chất phác, lòng hồ hởi, nhiệt tình của người dân với du khách. Tại đây tôi được thấy cây Kơnia - loài cây linh hồn của Tây Nguyên, rồi được ngồi trên lưng voi đi thong dong quanh Bản Đôn làm tôi nhớ đến bài của nhạc sĩ Trần Tiến “Chú voi con thật là khôn, quen thiếu nhi khắp vùng Bản Đôn, đầu gật gù lúc lắc cái vòi, khéo đung đưa theo nhịp chuông vui…”. Rồi được nghe chiến tích của vua săn voi Amakong, được chinh phục thác Dray Sáp, Dray Nup, được ngắm những bông hoa café trắng muốt và thơm ngọt. Bây giờ tôi mới biết Tây Nguyên không phải như mình nghĩ, nắng rát, thô sơ và khô cục như vẻ ngoài mà đầy tình người, tình yêu, có một chút nhẹ nhàng nhưng bất diệt.
Cưỡi voi Tây Nguyên
Là người Bắc nên khi vào Sài Gòn tôi thấy thật thoáng, đường phố thật rộng, nhà cửa rộng hơn, lòng người cũng rộng và thoáng hơn. Một thành phố hiện đại nhưng vẫn giữ được rất nhiều nét văn hóa lịch sử và nhiều di tích. Nếu được chọn chắc tôi sẽ sống trong Sài Gòn, tôi thích cách sống ở đây hơn.
Tôi đã đi MiềnTây và sẽ đến Mỹ Sơn, sẽ vào thăm Huế thêm một lần nữa, vẽ vào Địa đạo chủ chi, sẽ đến thăm mộ Đại tướng…. tôi sẽ đi khắp Việt Nam nếu điều kiện cho phép, để cảm nhận được con người, văn hóa và bản sắc dân tộc.
John Ta
0 nhận xét:
Đăng nhận xét